Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Chương 935: Uy lực một chiêu.

- Lâm Tiêu này mạnh đến khó tin, chỉ ngồi một chỗ, cách mấy trăm thước đánh bay Đường Lăng. Hắn là yêu nghiệt gì vậy? 

Lâm Tiêu quay đầu nói với đám người Chu Tân: 

- Mấy người có cần ta tiễn không? 

Người Lâm Tiêu bộc phát khí thế cuồng bạo, đao khí kinh khủng đến tột đỉnh bao phủ nguyên đại điện. Chỉ trong khoảnh khắc mấy người bên cạnh Chu Tân bị trấn áp khí huyết sôi trào, thụt lùi. Trừ Chu Tân ra thì tất cả đều phun ra máu. 

Mọi người giật mình. Lâm Tiêu đúng là lợi hại, không chỉ hư danh, mới phát ra khí thế đã chấn người hộc máu. 

Mấy người lúc trước còn vênh váo giờ hút ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh khủng nhìn Lâm Tiêu như ngó ma quỷ. 

Chu Tân trợn to mắt nói: 

- Đây là đao ý mấy phẩm? Khủng bố quá. 

Chu Tân cẩn thận đánh giá Lâm Tiêu, thầm giật mình. 

Chu Tân cứ nghĩ danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc của Lâm Tiêu là vì hắn đánh bại thiên tài Đế quốc Thần Võ, mọi người kích động quá tùy tiện trao cho hắn danh hiệu này. Nay xem ra danh xứng với thực. 

Chu Tân cười phá lên: 

- Ha ha ha, hay cho Lâm Tiêu, quả nhiên danh bất hư truyền! 

Ánh mắt Chu Tân sắc bén nhìn Lâm Tiêu: 

- Nhưng rốt cuộc có phải là đệ nhất thiên tài hay không phải hỏi qua đôi tay ta. Đỡ được một chiêu thì sau này Chu Tân ta tuyệt đối không nhắc đến nó nữa. 

Vù vù vù! 

Thân như tàn ảnh, không thấy Chu Tân có động tác gì thoáng chốc đã bay ra ngàn thước. 

Chu Tân đứng bên trên điện vũ, chỉ vào Lâm Tiêu, quát to: 

- Có dám chiến không? 

Lâm Tiêu đứng dậy: 

- Có gì không dám? 

Lâm Tiêu chậm rãi bước ra đại điện. 

Đầu tiên là chụp cho danh hiệu nặng nề, nếu Lâm Tiêu không nhận khiêu chiến của Chu Tân thì sau này còn nhiều cường giả tre già măng mọc kéo đến. Ít nhất nhiều người trong đại điện ôm suy nghĩ này, chẳng qua tạm thời không đứng ra. Nếu vậy Lâm Tiêu quyết định hơi bộc lộ thực lực, bớt gặp rắc rối. 

Lâm Tiêu bay lên cao, xa xa đối diện Chu Tân. Gió lạnh sắc bén thổi bay vạt áo của Lâm Tiêu kêu phần phật. 

Giờ phút này, mọi người trong đại điện đều chạy ra ngoài cửa, ngước nhìn bầu trời. Cách chỗ cư trú không xa, nhiều cường giả đỉnh cao không vào đại điện cũng bị khí tức trên bầu trời hấp dẫn, ra khỏi đình viện, giật mình nhìn cảnh tượng trên trời. Cường giả trong phạm vi mấy chục dặm bị khí thế khủng bố của Lâm Tiêu, Chu Tân hấp dẫn đến đây. 

- Khí thế thật khủng khiếp, là Chu Tân. Nhưng thanh niên tóc đen đối diện Chu Tân là ai? Thoạt trông trẻ tuổi hơn Chu Tân. 

- Ngươi không biết sao? Hắn là Lâm Tiêu, gần đây nổi tiếng trong đế quốc, uy danh hiển hách, được gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc. 

- Ra là hắn, sao hai người đó đối đầu nhau? 

- Hừ! Nếu ta đoán đúng chắc là vì danh hiệu đệ nhất thiên tài kia. 

Các cường giả xì xầm bàn tán, mắt nhìn chăm chú. 

Hoàng cung cách đại điện không xa, trong một biệt viện tinh xảo, ba cường giả trẻ tuổi khí thế hùng hồn ngồi xếp bằng. Đối diện ba người là Bách Lý Huyền, tứ hoàng tử của đế quốc. 

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền đứng dậy nhìn lên trời: 

- Ủa? 

Bách Lý Huyền nói với nam nhân dẫn đầu ba người: 

- Tiêu huynh, vị kia là Lâm Tiêu mà ta đã nói với Tiêu huynh, mới đến đế đô không lâu lại gây sự với người khác. 

Ba người ngước lên nhìn. 

Một người cười khẩy nói: 

- Thì ra hắn là Lâm Tiêu, đứng đối diện là Chu Tân quán quân Phong Vân bảng cùng quý với chúng ta. Đúng như tứ hoàng tử điện hạ nói, Lâm Tiêu thật biết gây chuyện thị phi. Chờ xem Lâm Tiêu có mấy cân mấy lượng, đệ nhất thiên tài đế quốc gì đó ta nghe là khó chịu. 

Một người khác kiêu ngạo nói: 

- Đúng vậy! Tiêu đại ca còn không tự xưng là đệ nhất đế quốc, tiểu tử kia là thứ gì? 

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhếch mép, mắt lóe tia âm trầm nhìn Lâm Tiêu. 

Thanh niên thủ lĩnh mắt sáng như sao, sâu thẳm khủng bố. Thanh niên im lặng nhìn chân trời phương xa. 

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói: 

- Ra tay đi. 

- Được! 

Lâm Tiêu dứt khoát hành động, nguyên khí thiên địa trong phạm vi trăm dặm bị khuấy động. Nguyên khí thiên địa khủng bố chuyển động, lấy Chu Tân làm trung tâm hình thành vòi rồng phong vân vô hình. Trong vòi rồng có lôi quang dâng lên, từng tia chớp lấp lóe. Bầu trời tối sầm như tận thế ập đến, khiến người khủng hoảng. 

Khí thế trên người Chu Tân tăng vọt, đôi mắt gã như điện bắn ra hai luồng thần quang. 

Răng rắc! 

Tia chớp từ trên mây giáng xuống. 

Ầm vang, Chu Tân ra tay. 

- Lôi Đế Diệt Thế quyền! 

Ầm ầm ầm! 

Chu Tân vung nắm đấm, lôi quang vô tận dâng lên. Hư không trước mặt đột nhiên xuất hiện lôi trì rậm rạp bao la. Trong lôi trì có một thần ảnh như ẩn như hiện, cao cao tại thượng, toát ra uy hiếp hủy diệt tất cả. Chỉ mới lộ ra khí thế đã khiến vô số cường giả ngực khó chịu đứng bên dưới ngực khó chịu, thụt lùi lại. 

- Là Lôi Đế Diệt Thế quyền! 

- Quyền pháp thiên cấp trung giai, tu luyện đến mức tận cùng như Lôi Đế diệt thế, lôi quang dâng lên không gì không bị diệt, không gì là không chém được. 

- Khủng bố thật, xem khí thế thì Chu Tân đã tu luyện Lôi Đế Diệt Thế quyền đến cực độ, kết hợp đẳng cấp Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đủ sánh bằng cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn. 

- Lâm Tiêu gặp nguy hiểm rồi. 

Chu Tân đánh ra một quyền làm mọi người giật mình nhẹ kêu, vẻ mặt rung động. 

Chu Tân nhếch mép cười nhạt. Lôi Đế Diệt Thế quyền là quyền pháp mạnh nhất gã hiện có. Một quyền đánh ra không gì ngăn cản, như Lôi Đế diệt thế, uy lực sánh bằng một kích của cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn. Chu Tân cho rằng Lâm Tiêu mạnh cách mấy cũng sẽ bị đè bẹp. 

Đối diện quyền ảnh lôi quang đầy trời, Lâm Tiêu vẫn rất bình tĩnh: 

- Ma Ngục Đao, chém! 

Lôi Đình đao ra khỏi vỏ, tư thế cuồng ngạo chém ra. 

Luồng đao quang đen xuất hiện trong thiên địa chém vào lôi quang ập đến. Cùng là Ma Ngục Đao, sau khi đao ý đột phá đến thập phẩm thì uy lực không chỉ tăng gấp đôi. Đao quang đen như mực bẻ gãy nghiền nát kèm theo đao ý khủng bố đến mức tận cùng chém ra Lôi Trì, ngay sau đó đánh nát ảo ảnh Lôi Đế ở bên trong, va chạm với bao tay của Chu Tân. 

Chu Tân trợn tròn mắt phun máu: 

- Phụt! 

Chu Tân tức giận bay ngược ra, võ phục rách, vẻ mặt chật vật. 

Lâm Tiêu cất đao vào vỏ: 

- Cỡ như ngươi cũng muốn giành danh hiệu đệ nhất đế quốc? Luyện thêm năm năm cũng không đủ. 

Lâm Tiêu đi vào đại điện. 

Mọi người giật mình há hốc mồm. 

- Cái gì? Chu Tân thua? 

Chu Tân ổn định thân hình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lòng vừa xấu hổ vừa tức giận: 

- Ngươi . . .! 

Chu Tân muốn tấn công lần nữa nhưng không có can đảm chiến đấu tiếp. Người ngoài không rõ nhưng Chu Tân đánh nhau với Lâm Tiêu, gã hiểu cái gì phá được một quyền của gã. 

Chu Tân rít gào trong lòng: 

- Đao ý thập phẩm, không sai, mới rồi Lâm Tiêu phát ra một chút uy hiếp chắc chắn là đao ý thập phẩm. Rõ ràng hắn mới chỉ là Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, sao có thể? 

Chu Tân biết rõ đao ý thập phẩm đại biểu cho cái gì.

Chương 934: Cái danh đệ nhất.

Mọi người trợn to mắt, từ các góc đại điện tập trung vào bàn Lâm Tiêu. Quả nhiên Chu Tân đến vì danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc. Đệ nhất, nói thì dễ nhưng rơi vào người lại vô cùng áp lực, cũng đại biểu khiêu chiến không ngừng kéo đến. Hễ là thiên tài thì không ai cam lòng công nhận người ta mạnh hơn mình, càng đừng nói loại người như Chu Tân có sự kiêu ngạo. 

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói: 

- Đúng, là ta đây, các hạ có việc gì? 

Lâm Tiêu liếc Chu Tân, thản nhiên thừa nhận, không hề khiêm tốn. 

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, giật mình vì Lâm Tiêu thản nhiên nhận danh hiệu này. Mọi người ngẫm lại trong tình huống đó đổi lại bọn họ chưa chắc dám nhận khoai lang phỏng tay, Lâm Tiêu thì có lá gan đó. 

Không đợi Chu Tân nói gì, thanh niên gầy lạnh lùng cười: 

- Ha ha ha, đệ nhất thiên tài đế quốc, thật lớn lối. 

Mấy người khác đánh giá Lâm Tiêu, trào phúng: 

- Trong hậu bối ngươi xem như một nhân vật, nhưng đệ nhất thiên tài thì thổi phồng hơi quá. Chu Tân đại ca cũng không dám tự xưng đệ nhất, ngươi tính cái gì mà dám tự nhận? 

- Hừ! Nếu không phải ngày hôm đó Chu Tân không có mặt thì đám người Triệu Thiên Thần Đế quốc Thần Võ làm gì đến lượt ngươi dạy dỗ? Ngoan ngoãn nhường lại danh hiệu đệ nhất thiên tài thì ngươi và ta bình an vô sự, nếu không . . . Ha ha ha. 

Mọi người líu lưỡi, quá bá đạo và cả vú lấp miệng em. Nhóm Chu Tân đến là vì cướp danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc, tuy nhiên Chu Tân mới ba mươi bốn tuổi đã là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, gã có thực lực bá đạo. 

Mắt Lâm Tiêu lạnh băng, từ lúc hắn được người gọi là đệ nhất thiên tài đế quốc đến nay chưa từng gặp ai dám la lối trước mặt mình. Lâm Tiêu không thèm để bụng danh hiệu đệ nhất gì đó, hắn sẽ không níu kéo cái tiếng ảo, nhưng không có nghĩa là hắn ngoan ngoãn hai tay dâng lên. 

Lâm Tiêu bình tĩnh nói: 

- Các người nói xong chưa? Nói xong thì đi đi. 

Thanh âm không chứa chút tình cảm, không nhường bước. 

Đám người Giang Trần căng thẳng. Đối phương nghiêm túc đến kiếm chuyện, nếu từ chối thì khó tránh khỏi trận đại chiến, khó đoán trước kết cuộc thế nào, thậm chí dữ nhiều lành ít. 

Bởi vì đối phương là Chu Tân, một trong các thiên tài đáng sợ nhất đế quốc. Đại tái Phong Vân bảng mỗi năm năm một quý, không có quán quân quý nào là dễ chọc. Lần này là Lâm Nhu, mùa trước là Lâm Tiêu, mùa trước nữa là Chu Tân, mùa trước nữa là tứ hoàng tử điện hạ. Có ai không phải là kinh tài tuyệt diễm? Tuy quý đại tái Phong Vân bảng của Lâm Tiêu ra nhiều đứng đầu thế hệ trẻ, tranh đấu đáng sợ nhất, có lẽ thiên phú quán quân các mùa khác chưa chắc mạnh hơn hắn. Nhưng Chu Tân dù sao tu luyện nhiều hơn Lâm Tiêu năm năm, trong cùng đẳng cấp cao hơn hắn một giai, đối với thiên tài thì đây là chướng ngại hầu như khó vượt qua. 

Nghe Lâm Tiêu trả lời, nam nhân gầy gò lộ sát khí, cười khẩy nói: 

- Ha ha ha, xem ra ngươi không muốn nhường danh hiệu đệ nhất thiên tài? Vậy hãy hỏi nắm tay của ta xem nó có đồng ý không? 

Chu Tân đứng xem, không ngăn cản nam nhân gầy gò. Chu Tân đến đây có phần buộc Lâm Tiêu giao ra danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc, gã cũng muốn nhìn xem thiếu niên được nhiều cường giả Đế quốc Võ Linh công nhận là đệ nhất thiên tài có năng lực gì. Nam nhân gầy gò Đường Lăng là người mạnh nhất trong đám người đi theo sau lưng Chu Tân, gã cực kỳ đáng sợ. Để nam nhân gầy gò đến khiêu khích Lâm Tiêu sẽ phanh phui nhiều thứ. Nếu Lâm Tiêu thua trong tay nam nhân gầy gò thì càng tuyệt vời, đệ nhất thiên tài không đánh lại được nam nhân gầy gò thì chỉ là tên hề, không đến lượt Chu Tân tự mình ra tay. 

Lâm Tiêu liếc xéo Đường Lăng, mắng: 

- Ngươi là thứ gì? Xéo đi! 

Đối phương năm lần bảy lượt khiêu khích, tính tình Lâm Tiêu tốt mấy cũng không tha thứ được. 

Mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm. Tuy Đường Lăng không đáng sợ bằng Chu Tân nhưng cũng không đơn giản. Đường Lăng xếp hạng hai đại tái Phong Vân bảng mùa trước, thứ tự trên cả Đông Phương Nguyệt Linh. Đường Lăng cũng như Mao Thiên Hành mới gần đây đột phá đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nhưng thực lực mạnh hơn gã rất nhiều. 

Mặt Đường Lăng đỏ rần, tức giận quát: 

- Ta làm thịt ngươi! 

Đường Lăng trợn to mắt ốc bươu, bộc phát khí thế đáng sợ ngang tàn trong đại điện. Chân nguyên ngưng tụ, Đường Lăng đấm vào mặt Lâm Tiêu. 

Đường Lăng mau, Lâm Tiêu càng nhanh hơn. 

Bàn tay đẩy tới trước, chưởng đao của Lâm Tiêu chặt xuống nắm đấm của đối phương. 

Ầm ầm ầm! 

Kình khí nổ tung, nền đá dưới chân tan vỡ. Hai chân Đường Lăng trượt dài dưới đất để lại khe rãnh thật sâu trên nền đá cứng. Đường Lăng bay ngược ra đụng thủng cái lỗ to trên vách tường, gã lại bay lên cao văng ra mấy trăm thước. 

Đường Lăng dốc hết sức ổn định thân hình, hộc bãi máu. 

Lâm Tiêu thì vẻ mặt ung dung, hơi thở ổn định, cái ghế dưới thân không sứt mẻ. 

- Đây là thực lực của đệ nhất thiên tài đế quốc sao? Một chưởng hất Đường Lăng văng mấy trăm thước, chẳng lẽ ta bị hoa mắt? 

Mọi người có nghe nói Lâm Tiêu đại chiến Thiên Ma lão nhân, giết Quận vương Tương Thiên Thần, đánh bại Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ. Nhưng chỉ số ít người chính mắt thấy mấy cuộc chiến đó, không hiểu biết trực quan về thực lực của Lâm Tiêu. Đa số người cho rằng lời đồn phóng đại, trong đó có ẩn tình khác. Bây giờ không ai nghĩ vậy nữa, Đường Lăng dù gì xếp hạng hai trong đại tái Phong Vân bảng quý trước, chỉ lớn hơn Lâm Tiêu năm tuổi vậy mà không đỡ nổi một chiêu. 

Nhìn đến đây mọi người trợn mắt há hốc mồm, lòng rối rắm. 

Đường Lăng bị một quyền đánh bay vài trăm thước, mặt gã đỏ rần, tức giận xấu hổ muốn nhỏ máu: 

- Tiểu tử thối, ta giết ngươi! 

Đường Lăng đường đường là thiên tài của đế quốc, đã bao giờ mất mặt thế này? Thiêu đốt chân nguyên hoàn toàn, khí thế tăng vùn vụt, một quyền mới rồi Đường Lăng chỉ phát huy bảy phần sức chiến đấu, gã tự phụ cho rằng Lâm Tiêu ít nhất dốc sức chín phần, mười phần trăm. 

Đường Lăng đứng trên cao, tức giận quát: 

- Tiểu tử thối, đi ra đây! 

Lâm Tiêu lạnh lùng cười: 

- Không cần ra ngoài, ta ngồi đây đối phó ngươi được rồi. 

Lâm Tiêu vung hai tay, từng đợt chân nguyên bắn ra hóa thành các luồng sáng giữa không trung điên cuồng chém vào người Đường Lăng. 

Keng keng keng! 

Thanh âm đì đùng vang vọng khắp thiên địa. Hai nắm đấm của Đường Lăng biến thành ánh sáng đen, tốc độ ra quyền rất nhanh, cơ thể bị quyền quang đen bao phủ. Đường Lăng gầm rống ngăn cản công kích của Lâm Tiêu. 

Nhưng đòn công kích của Lâm Tiêu không phải đao quang chân nguyên bình thường, nó chứa đao ý vô tận, đao ý tuyệt vọng siêu đáng sợ. Mỗi đao quang tương đương một kích hết sức của cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Mấy chục, hàng trăm đòn công kích cùng rơi vào người Đường Lăng, sức phá hoại kinh người. 

Tiếng răng rắc liên miên không dứt, khí huyết Đường Lăng sôi trào, gã bị chấn liên tục thụt lùi. Đường Lăng sơ sẩy một cái bị đánh vỡ chân nguyên hộ thể, há mồm phun búng máu, mặt trắng bệch như tờ giấy. 

Mắt Chu Tân lóe tia giật mình: 

- Cái gì? 

Mọi người cũng hết hồn.

Chương 933: Thiên Linh quận chúa. (2)

Đệ nhất thiên tài đế quốc, danh hiệu này không như mấy cái khác, đại biểu thiên tài Đế quốc Võ Linh tôn Lâm Tiêu đứng đầu, độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng. Không ai thấy thoải mái, cam lòng thừa nhận đệ nhất thiên tài đế quốc này, nhưng không người nào chỉ vì tiếng ảo mà gây sự kiếm chuyện với Lâm Tiêu. Đa số người mắt lạnh bàng quan. 

Giang Trần xụ mặt, khẽ rít: 

- Mấy người đó quá đáng! 

Lâm Tiêu thản nhiên bình tĩnh nói: 

- Đừng để ý bọn họ. 

Nhưng đám người Lâm Tiêu không gây chuyện không có nghĩa là đối phương chịu bỏ qua. 

Nam nhân áo đen đẩy ghế ra, đứng bật dậy, sải bước tới bàn của nhóm Lâm Tiêu. 

Nam nhân áo đen cười khẩy nói: 

- Mao Thiên Hành ta sống bao nhiêu năm, thấy nhiều thiên tài, lần đầu tiên nghe thấy danh hiệu đệ nhất thiên tài đế quốc. Cái gì mà đệ nhất thiên tài đế quốc Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong thì càng chưa từng biết, ta rất muốn nhìn xem các hạ có năng lực gì. 

Mao Thiên Hành nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, chiến ý dạt dào, khí thế cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong bộc phát, nhếch mép. 

Năm nay Mao Thiên Hành ba mươi tám tuổi, mấy tháng trước vừa đột phá Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nên gã tràn đầy tự tin, định kheo tài trước mặt Thiên Linh quận chúa. 

Vù vù vù! 

Giang Trần còn trẻ nóng tính đứng dậy đầu tiên: 

- Ngươi muốn chiến thì qua cửa của ta đã! 

Lâm Hiên phất tay: 

- Giang Trần, ngồi xuống. 

Lâm Hiên sắc mặt âm trầm nhìn Mao Thiên Hành, phun ra một chữ: 

- Cút! 

Giọng Lâm Hiên vang dội như sấm trong đại điện, chui vào tai mọi người. Thanh âm tràn ngập khinh thường, lạnh lùng, quát thẳng vào mặt không chừa sĩ diện cho Mao Thiên Hành. 

Mao Thiên Hành tức giận quát: 

- Ngươi nói cái gì? Tìm cái chết. 

Mắt Mao Thiên Hành trợn to như cái chuông, lửa giận bùng lên. Mao Thiên Hành không nhịn nữa, tay phải to như quạt mo vươn ra chụp xuống đầu Lâm Hiên như diều hâu bắt gà con. 

Mao Thiên Hành hầm hừ: 

- Võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ nho nhỏ mà càn rỡ như vậy, Mao Thiên Hành ta sẽ dạy ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là kính trọng! 

Chân nguyên quanh quấn trên ngón tay thô to, khí thế dâng trào tựa năm ngón tay máu thông thiên. Lực uy hiếp khiếp người lộ ra, làm người ta biến sắc mặt. 

Tuy Mao Thiên Hành vênh váo nhưng gã đúng là rất mạnh mẽ, khiến người biến sắc, thầm lo cho Lâm Hiên. 

Tiếng hừ lạnh vang lên bên tai mọi người. 

- Nếu ngươi không cút thì Lâm Hiên ta cho ngươi biến! 

Đáp lại Mao Thiên Hành là một quyền nhẹ nhàng của Lâm Hiên. 

Ầm ầm ầm! 

Chân nguyên khủng bố áp súc trong phạm vi cực nhỏ bộc phát. Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Mao Thiên Hành bay ngược ra, khóe miệng tràn máu đập vào cửa đại điện, chật vật té xuống đất. 

Lâm Hiên ngồi yên không nhúc nhích, cao thấp đã rõ. 

- Cái gì? Tiểu tử này mạnh quá. 

Mao Thiên Hành bị một quyền đánh bay! 

- Xem hơi thở thì hắn mới chỉ là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. 

Mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm. Tuy Mao Thiên Hành ngông cuồng nhưng gã đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong thì không phải hạng người tầm thường, nhân vật một phương trong Đế quốc Võ Linh, có danh ngạch vào Sinh Tử Quỳnh Lâu. không ngờ Mao Thiên Hành bị Lâm Hiên mới là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đánh bay, làm mọi người giật mình không thôi. 

- Lâm Hiên, thì ra là hắn. 

- Ai vậy? Ngươi biết sao? 

- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói võ giả mặt nạ quỷ trong Quận Võ Uy? Đó là Lâm Hiên, một mình xới tung Quận Võ Uy gà chó không yên, hơn hai năm săn giết biết bao cường giả phủ quận vương Quận Võ Uy. Quận vương Tương Thiên Thần phát động vài cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mười mấy Quy Nguyên cảnh hậu kỳ mất hơn hai năm mới bắt được trong Sơn mạch Đoạn Nha, nghe nói là đại ca của Lâm Tiêu. 

- Là hắn? Hèn gì đáng sợ vậy. Mao Thiên Hành đã đạp phải đinh rồi, tuy đối phương mới là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ nhưng nghe đồn không chỉ giết một, hai cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. 

Giật mình qua đi, có người nhận ra thân phận của Lâm Hiên, mọi người ồ ra. Sau trận chiến ở Quận Võ Uy, Lâm Hiên nổi tiếng trong Đế quốc Võ Linh không bằng Lâm Tiêu nhưng cũng nổi như cồn, không thể khinh thường. 

Trong tiếng bàn tán, Mao Thiên Hành cực kỳ tức giận và xấu hổ. Mao Thiên Hành xoay người đứng dậy, gầm lên định tấn công tiếp. Đột nhiên một đoàn người bước vào cửa. Thanh niên đẹp trai đi đầu mặc áo lam, tóc dài màu lam xõa vai, mắt phát ra thần uy, ngạo nghễ nhìn mọi người, đi đường long hành hổ bộ, tràn ngập uy nghiêm, như vị thần vương cao cao tại thượng. 

Mấy cường giả khí thế hùng hồn theo sau thanh niên đẹp trai. 

Cường giả thấy Mao Thiên Hành đứng trước cửa, nhướng mày nói: 

- Ngươi dám ngáng đường? Cút đi! 

Cường giả vươn tay ra định đẩy Mao Thiên Hành. 

Mao Thiên Hành nghe tiếng nạt, cảm giác gió rít sau lưng, gã nổi khùng lên: 

- Bà nội nó, ai cũng dám đánh ta, cho rằng Mao Thiên Hành ta dễ ăn hiếp sao? 

Mao Thiên Hành đánh trả bằng nắm đấm. 

Cường giả cười khẩy nói: 

- Ha ha ha, còn dám đánh trả? 

Bàn tay cường giả tỏa sáng rực rỡ, khí thế càng mạnh mẽ hơn. 

Vang tiếng nổ trầm đục, chân nguyên khủng bố đánh nát chân nguyên hộ thể của Mao Thiên Hành, hất gã bay ra ngoài, té cái bịch xuống đất. Mao Thiên Hành hộc máu, đôi mắt kinh sợ. 

Cường giả lạnh lùng cười: 

- Không biết sống chết. 

Cường giả ra tay là một thanh niên gầy gò, gã không thèm nhìn Mao Thiên Hành té dưới đất, đi theo thanh niên đẹp trai vào đại điện. 

Mấy người kia rất mạnh, nhưng mạnh nhất là thanh niên đẹp trai đi đầu, khí thế càn quét bát phương. Mấy người kia như cành lá phụ trợ cho thanh niên đẹp trai. 

Các cường giả trong đại điện xôn xao, vẻ mặt rung động nhìn chằm chằm thanh niên đẹp trai, rõ ràng biết lai lịch của gã.

- Là Chu Tân! 

Đông Phương Nguyệt Linh nhíu mày, giải thích với Lâm Tiêu, Lâm Hiên: 

- Người này tên Chu Tân, là quán quân đại tái Phong Vân bảng mười năm trước, thực lực không thể khinh thường. Khi gặp Chu Tân phải hết sức cẩn thận. Thanh niên gầy bên cạnh Chu Tân là Đường Lăng, xếp hạng đại tái Phong Vân bảng cao hơn ta, thứ hai. Không ngờ hai người đó đi chung với nhau. 

Thiên Linh quận chúa đứng lên đầu tiên, cười tươi như hoa, quyến rũ nói: 

- Ra là Chu sư huynh đến. 

Chu Tân gật đầu, lờ Thiên Linh quận chúa đi, chuyển sang nhìn Đông Phương Nguyệt Linh. 

Chu Tân chậm rãi đến gần, khí thế khiếp người nói: 

- Nguyệt Linh quận chúa, đã lâu không gặp. Ta còn nhớ như in trận chiến mười năm trước. 

Cơ mặt co giật, Đông Phương Nguyệt Linh thản nhiên nói: 

- Đa tạ Chu sư huynh còn nhớ. 

Mười năm không gặp, Chu Tân trở nên càng mạnh hơn, gã bước chậm nhưng bộc phát khí thế khiếp người, làm người nghẹt thở. 

Chu Tân mỉm cười, nhìn chằm chằm mấy người đằng trước. Đôi mắt tràn ngập thần huy đầy áp lực, ánh mắt đảo qua đâu là đám người ở đó cảm thấy nghẹt thở, thầm hoảng sợ. 

Cuối cùng ánh mắt Chu Tân dừng lại trên người Lâm Tiêu, nheo mắt nói: 

- Vị này chắc chính là Lâm Tiêu đại danh đỉnh đỉnh đệ nhất thiên tài đế quốc? 

Giọng Chu Tân không cao, chứa hờ hững, trong mắt không có khinh thường, coi rẽ. Tuy nhiên loại hờ hững này càng khiến người khó chịu hơn, như vị hoàng tộc huyết thống cao quý nhìn xuống ăn mày rách mướp, sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương.